Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

[T.Ngắn] - Người đàn bà bên bông hồng xanh

[ 2009-08-09 08:43:23 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

Volker lê chân cà nhắc dẫn Phan đi lòng vòng lên xuống khắp hai tầng lầu viện bảo tàng, rộng lớn nguy nga, chẳng khác gì tòa lâu đài. Hệ thống đèn hoàn toàn tự động khi có người ra vào. Hệ thống sưởi đặt dưới sàn nhà. Thiết kế ánh sáng có thể xoay chiều, đổi màu tùy theo cuộc triển lãm nghệ thuật hiện đại hay cổ điển.

- Steffan, mày nhớ nghe, ở mỗi phòng đều có hệ thống báo động bên trái cánh cửa, nhưng mày vẫn có báo động cầm tay, không lo gì, ở đây chưa xảy ra vụ gì. Xem đó, video khắp nơi, thêm hàng rào tia laser, con ruồi cũng không thoát, nói chi người.

Nói vậy nhưng Volker lúc nào cũng kè kè bên người khẩu súng nhỏ. Trước kia, ông tự cho phép mình đeo súng công khai bên hông như thời chiến. Sau này để khỏi nghe lời than phiền của tay giám đốc: “Đây không phải nhà tù hay tiền đồn ở mặt trận”, Volker đành giấu khẩu súng dưới nách áo. Tình yêu của ông là bóng đá và cá độ. Người vợ chung thủy của ông là cái viện bảo tàng điêu tàn, đổ nát sau chiến tranh, nay trở thành một phu nhân đài các nổi tiếng khắp châu Âu. Ông ăn ở trong hai gian phòng nhỏ ngay tại tầng hầm bên dưới, hãnh diện như một người chồng gương mẫu, và từng được ngợi khen về lòng tận tụy phục vụ trên tạp chí Nghệ thuật xưa và nay nhân kỷ niệm ngày bà vợ - bảo tàng viện của ông (chứ không phải của nước Đức) tròn 100 tuổi.

Chỉ một điều duy nhất Volker không chấp nhận ở Phan:

- Mày không có đàn bà để yêu, tốt, thì phải có cái khác để say mê chứ! Xe hơi, tiền, quyền lực, cờ bạc, rượu, heroin, tôn giáo, bóng đá... Cha mẹ ơi, thời chiến tao chỉ mơ có ổ bánh mì với miếng thịt bò để ăn, đêm đêm chỉ cầu nguyện đừng có quả bom nào rơi vô ổ tao nằm. Còn thiên hạ đời nay chạy theo đủ thứ, điên hết cả lũ. Trừ mày ra, chẳng lẽ đời mày rỗng không? Như thế là không tốt đâu, con ơi!

- Đâu phải chỉ thời chiến, Volker! Thời nay lũ trẻ con ở Phi châu chỉ mơ có bánh mì với sô-cô-la thôi.

- Mày nói đúng! Cũng không phải chỉ có trẻ con ở Phi châu, còn ở nhiều nước nữa. Nhưng mày sống cho cái gì, Steffan?

° ° °

Cuộc triển lãm đặc biệt đã được thông báo từ cuối năm ngoái. Viện bảo tàng được tăng cường thêm một đội cảnh sát chìm, gồm cả nam lẫn nữ, ngoài ý muốn của Volker, viện lý do đã có hàng rào an toàn bằng tia laser. Claudia phải thuyết phục ông già với lập luận là cần thêm người để giữ vững danh tiếng tốt đẹp cho bà vợ - bảo tàng viện của ông. Những họa sĩ vĩ đại nhất của thế kỷ sẽ tụ hội về đây: từ Rembrandt, Cézanne, Monet, Renoir, Klimt, Van Gogh, Edgar Degas, Picasso...

Tác giả của truyện ngắn này hiện đang làm việc trong ngành du lịch ở CHLB Đức. Chị từng là cựu học sinh Trường Nữ trung học Gia Long và cựu sinh viên Đại học Văn khoa Sài Gòn, từng là phóng viên ban kinh tế của báo Tuổi Trẻ trước khi sang cư trú ở Đức. Một số truyện ngắn của Minh Thùy đã xuất hiện trên báo Phụ Nữ TPHCM, tất cả đều mô tả cuộc sống của người Việt ở Đức và ở Mỹ khá tinh tế, thấm đẫm một nỗi buồn xa xứ.

Người đàn bà bên bông hồng xanh có hương vị của một Bích câu kỳ ngộ, hoang đường nhưng êm dịu như cơn say sau những ly cognac, chẳng còn biết đâu là hư đâu là thực – nhất là với những kẻ ly hương sống nơi xứ người lạnh lẽo...

Nguyễn Đông Thức

Phan có phần hơi thất vọng dù lần đầu tiên trong đời anh được nhìn tận mắt (và có thể sờ tận tay, khi chỉ có một mình) những bức tranh từng nổi tiếng trong mấy cuộc đấu giá lên tới hàng triệu đô la. Bức tranh Hoa hướng dương của Van Gogh nhìn ủ rũ tàn úa chứ không rực rỡ như ảnh chụp, bức Thiếu nữ chải tóc của Degas đưa tấm lưng trần mà chẳng gây bức xúc gì. Họa may có bức tranh người đàn bà ở một góc phòng trên tầng hai làm anh chú ý, nhưng dường như lại bị bỏ quên, lơ là. Kỳ lạ hơn, bức tranh không có tên, cả chữ ký, tên họa sĩ cũng không. Phan đem thắc mắc kể với Volker. Ông già ngạc nhiên đăm đăm ngó Phan:

- Chú mày có con mắt biết thưởng thức đó, đâu ai biết giá trị bức tranh, tao cho nó vô giá vì không có tên người vẽ. Mày có biết, tao đã phải đổi nó ở chợ trời bên bờ sông Rhein bằng hai ổ bánh mì với mấy hộp cá mòi không?

- Cả người bán cũng không biết họa sĩ là ai ư?

- Không. Tao đoán đó là Rembrandt, nhưng không ai tin. Đời nay mà, người ta chỉ tin vào cái tên, cái danh hiệu, cho dù nó rỗng, chứ mấy ai biết đến chân giá trị đâu.

- Tôi thấy bức tranh đó có hồn lắm, Volker.

- Chú mày đúng là tri kỷ của tao. Tay giám đốc với Claudia đã bỏ nó vô tầng hầm, nhưng tao giành được cái góc nhỏ cho nó. Họ phải nhượng bộ tao.

Bức tranh họa người đàn bà đội chiếc mũ nhung đen có mạng che nửa khuôn mặt, đôi mắt nâu, xa vắng, đôi môi màu tím nhạt của hoa oải hương, trước mặt là cái bình hoa, chỉ độc một bông hồng màu xanh thẫm. Người họa sĩ chắc tính nết kỳ lạ, phá bỏ cách vẽ ước lệ thông thường, khiến người trong tranh như mơ hồ, không thật.

- Tao đã giữ nó ở đây gần 40 năm rồi. Chưa thấy ai ngắm hay thắc mắc gì như chú mày. Ráng đợi đi, trước khi về nước Chúa, tao sẽ viết di chúc để lại bức tranh này cho mày, biết đâu có lúc thiên hạ khám phá ra tên tuổi nó, mày sẽ thành triệu phú đấy.

- Nếu thế thì tôi sẽ cố sống thêm mà chờ.

Phan nói, cười, nheo mắt với người đàn bà trong tranh:

- Lúc đó sẽ chỉ có tôi và người đẹp này thôi, Volker.

Phan cúi xuống nhặt cây viết Volker vừa làm rơi, khi ngửng lên, anh ngạc nhiên tưởng như vừa bắt gặp cái chớp mắt của người trong tranh. Đôi môi màu tím hình như tươi hơn. Anh đi đến gần bức tranh quan sát, lại thấy phẳng lặng như trước. Volker hỏi:

- Mày ngủ mê đấy à?

- Không, nhưng mắt tôi chắc có vấn đề.

- Đâu phải chỉ mắt thôi, tao thấy cả cái đầu với tim mày coi bộ sắp có vấn đề. Khổ đấy, con ơi!

° ° °

Mới đầu mùa đông, cơn bão tuyết bất ngờ đổ về miền Trung nước Đức làm trở ngại mọi sự lưu thông. Phan bị cảm lạnh sau đêm lội bộ trong tuyết về nhà, cổ họng đau rát, lên cơn sốt. Volker tử tế thường gọi điện thoại hỏi thăm:

- Steffan, chú mày bớt sốt chưa, cần gì tao mang đến.

Phan ậm ừ, hứa sẽ đi làm khi bớt đau đầu, anh thấy thèm bát cháo gà có gừng và tiêu như thuở bé mỗi khi ốm được mẹ nấu cho ăn. Thứ hai, bảo tàng viện đóng cửa, bất ngờ Claudia ghé thăm Phan, mang đến bó hoa và cái hộp đựng xúp nóng, làm anh cảm động. Cả nhà Phan không có cái bình nào, đành cắm bó hoa vào ca nước trên bệ cửa sổ. Claudia làm một cuộc trinh sát từ phòng khách vô bếp, một tay cầm khăn lau, vừa lau bụi vừa xếp đặt mọi thứ vào trật tự, tiện tay vứt bỏ nhiều thứ vô sọt rác, chả cần tham khảo ý kiến Phan. Anh ngồi yên, ngắm cái dáng lặng lẽ, cứng ngắc, đi đứng như một chiến sĩ đang duyệt binh của Claudia, thở ra nhè nhẹ, thấm thía nguyên nhân tan vỡ của mấy cặp chồng Việt vợ Đức.

Cái điện thoại của Claudia chợt reo vang. Volker vừa thở vừa hốt hoảng báo tin như thể thế chiến thứ ba vừa xảy ra:

- Claudia đến ngay đi. Chúa ơi, trộm cắp lọt vô đây rồi. Mất mẹ nó rồi.

Phan vùng dậy:

- Tôi cũng đi nữa, Claudia.

Khi hai người đến viện bảo tàng, thấy Volker mặt tái mét, nói không ra tiếng:

- Đấy xem đi, trời ơi, khi không mà biến mất.

Sự thật kinh khủng là không có gì bị mất cắp. Tất cả các bức tranh đều ở yên vị trí cũ. Ngoại trừ bức tranh vô danh ở góc phòng. Thật ra nó cũng còn đó. Chỉ có người đàn bà trong tranh biến mất, còn lại là cái ghế tựa trống vắng và cánh hoa hồng xanh bơ vơ.

- Trời ơi, thế là thế nào, hở Volker? - Claudia thì thào.

Cả ba người tỉ mỉ xem xét, càng kinh ngạc hơn vì không thấy dấu cạy hay vết trầy nào, đành nhất trí giấu nhẹm sự việc, không báo cáo với giám đốc. Vả chăng bức tranh không có trong danh sách, thậm chí không có cả cái tên, lấy gì báo cáo? Claudia kết luận: Kẻ nào đó định vẽ bức tranh giả để đánh tháo lấy bức tranh thật, nhưng chắc họa người đàn bà không thành công nên đành gắn bức dở dang này lên tường.

Volker nhìn Phan rầu rĩ:

- Thế là tiêu mất cái bản di chúc tao hứa cho chú mày.

Phan phì cười:

- Ông mê trận bóng đá trên TV tối qua, người đẹp tôi bỏ đi mà không hay, tội ông lớn đấy, còn cái số tôi đúng là mồ côi vợ.

Anh ở lại viện bảo tàng an ủi ông già đến sẩm tối mới ra về. Volker nói:

- Để tao gọi taxi cho, ốm chưa khỏi mà đi ngoài tuyết là bệnh nặng lại ngay.

Đang chờ taxi bên tượng con sư tử trước cổng viện bảo tàng, Phan nghe có tiếng chân người hấp tấp đến sau lưng. Giọng một người đàn bà nhỏ nhẹ:

- Ông làm ơn cho hỏi thăm, từ đây đi bộ đến đường Mozart có xa không?

Phan quay lại, ngạc nhiên:

- Khá xa đấy, bà định đi bộ dưới trời tuyết thế này ư? Nhà tôi ở phía đường đó, hay mời bà cùng đi taxi với tôi, chỗ nào cần xuống cứ cho biết.

Anh mở cửa xe phía sau cho người đàn bà, định lên ngồi bên cạnh tài xế, nhưng người đàn bà kéo tay áo Phan, muốn anh vào ngồi cùng băng ghế sau. Người đàn bà lặng im suốt quãng đường dài. Cái nón đen có mạng lưới che khuất khuôn mặt. Hương hoa oải hương mát dịu thoảng nhẹ bên anh. Đến cửa nhà, Phan ra khỏi xe, chưa kịp hỏi, người đàn bà cũng xuống xe, ngơ ngác nhìn quanh.

- Lâu lắm tôi không về thành phố nên trông nơi đây khác lạ quá.

- Thế bà cần tìm ai, tôi có thể giúp gì được không?

- Tôi không nhớ gì nữa, tạm thời tôi ghé qua nhà ông vậy. Có làm phiền ông không?

Phan chẳng biết nói sao, lặng lẽ đi trước, người đàn bà theo sau. Tuyết ngừng rơi từ lúc nào.

- Bà dùng trà cho ấm nhé, để tôi nấu nước. Người đàn bà tự nhiên đi đến bên anh, giằng lấy bình nước:

- Để em làm cho.

Cái nón nhung đen đã bỏ xuống, hóa ra người đàn bà còn trẻ, khoảng tuổi 30, tóc và mắt đều màu nâu, vẻ nồng ấm dịu dàng. Cô gái để yên cho Phan ngắm với sự thắc mắc, cười khẽ:

- Bây giờ có em ở đây rồi, anh đâu có mồ côi nữa, phải không?

Phan sửng sốt. Chính đôi môi đó. Đôi môi màu tím hoa oải hương. Cô gái lấy từ trong áo choàng một bông hồng xanh thẫm, đưa cho Phan:

- Anh xem nhé, ngày mai Volker sẽ chết khiếp hơn, vì tự dưng cả cành hồng cũng biến mất.

Phan cười:

- Còn Claudia thì đoán, tên trộm cả gan trở lại thay bức tranh khác nữa. Làm ơn nghịch vừa thôi, để cho Volker sống nốt thế kỷ này với. Mà làm sao cô biết tôi?

- Thế không phải chính anh chấp nhận bản di chúc của Volker hay sao?

Đầu óc Phan quay cuồng. Sự thật hay là mơ? Cái bông hồng đang ở trong tay anh, mấy cái gai đâm vào ngón tay anh hơi đau. Anh thấy chóng mặt, phải nằm lên giường. Cô gái cởi bỏ váy áo, buông rơi xuống chân, nhẹ nhàng đi đến bên Phan, tự nhiên ngả vào lòng anh. Bộ ngực căng đầy và ấm, áp sát vào anh. Mái tóc nâu dài tỏa hương oải hương nồng nàn quyến rũ. Anh ôm cô gái trong tay, cảm giác thân hình cô mảnh dẻ mềm mại, như Trâm ngày xưa.

Cái ấm nước reo vang.

- A, nước sôi, để em pha trà.

Phan hôn đôi môi màu tím nhạt, siết chặt cô hơn:

- Không, cứ để mặc nó. Mặc kệ Volker, mặc kệ cái viện bảo tàng, mặc kệ cả cuộc đời. Anh đã tìm thấy em. Hãy ở lại bên anh, đêm nay và mãi mãi...

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • Alcohol 120% 1.9.8.7612 Latest Version Full
  • Hack Wall - Tàng Hình - Độn thổ - CF Update 5/5/2009
  • Sương Muộn !
  • [English Study] - Common Mistakes in English
  • MakeInst v9.8.1.0 - Tạo 1 bộ cài đặt cho mình
  • Bia và Sữa.. Tíu *** ^^~~
  • CachemanXP 1.8.1.0 Multilanguage
  • Trinh tiết không phải là số 1
  • Ebook lịch sử cuốn lịch
  • Tiếng gọi nơi hoang dã- Jack London

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?